Sydney, Thượng Hải và Anh – S01E15

Phần 1: Sydney, Quá Khứ và Anh

****

Catherine mở cửa, bước lên xe. Jeremy nhìn cô chăm chú, dò xét thái độ của cô vài giây rồi mới khởi động xe. Catherine chủ động đưa tay đi tìm bàn tay anh, siết chặt, nghiêng người dựa vào vai anh. Bầu không khí trong xe vẫn im lặng, nhưng Jeremy mỉm cười, thơm lên mái tóc cô, tâm trạng cả hai tốt hơn nhiều.

Chẳng mấy chốc đã về tới nhà. Vừa mở cửa phòng, Jeremy liền đẩy cô vào tường, cơ thể cô bị kẹp giữa cơ thể nóng bỏng của anh và cánh cửa. Đôi môi họ không ngừng chà xát, chiếc lưỡi của anh trực tiếp tấn công khắp nơi, lúc đầu có chút thăm dò, sau đó cảm nhận được sự phối hợp của Catherine, được thể càng lấn tới, nụ hôn mạnh mẽ giống như một sự trừng phạt. Lúc anh buông cô ra, đôi môi Catherine sưng mọng.

Jeremy gục đầu vào vai cô, thở mạnh, đợi cơn xúc động qua đi, mới thì thầm bên tai cô, “Anh xin lỗi”. Anh không biết bản thân mình xin lỗi vì đã khiến cô bỏ đi, hay xin lỗi vì anh hôn cô đến mức làm cô đau. Hơi thở ấm áp của anh phả vào mặt cô, vào tai cô. Rõ ràng cô không uống quá nhiều bia, nhưng lại cảm giác đầu óc choáng váng, cả người Catherine mềm nhũn lại sau nụ hôn nóng bỏng của anh.

Cô kéo tay anh ngồi trước bàn ăn, còn bản thân ngồi vào lòng anh, cọ cọ trán và chóp mũi của cô vào anh.

“Catherine, hứa với anh, sau này cho dù có giận anh, cũng không được nhắc đến chuyện chuyển ra khỏi đây nữa. Có gì thì ngồi xuống, từ từ nói chuyện.”

“Được”, cô dịu giọng lại, cảm thấy đúng là cô có phần xốc nổi, trẻ con. Đó là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ sự thỏa hiệp của cô khi ở bên anh, càng ý thức được khoảng cách tuổi tác giữa họ. Jeremy trưởng thành trước Catherine, vì vậy cho dù xuống nước trước, anh cũng không cảm thấy mất thể diện.

Họ thẳng thắn chia sẻ lập trường và quan điểm tài chính của từng người, không tranh luận đúng sai, chỉ đơn thuần bày tỏ sự khác biệt.

“Sau này, đừng hơi tí là giận dỗi bỏ đi. Nếu em cảm thấy anh quá gia trưởng, ít nhất phải nói với anh. Chúng ta đều không hoàn hảo. Anh cũng có lập trường của anh, nếu em cứ im lặng rời đi, anh sẽ không đọc được tâm ý của em. Căn hộ này cũng là nhà của em. Tức giận đến mấy cũng phải về nhà ngủ, biết không? Lại còn dám chạy đi uống bia nữa, hư thật. Nếu đêm nay anh không đi đón em, em định ngủ ở nhà cũ sao?”, anh dùng ngón tay, cốc nhẹ trán cô.

“Nhưng em có uống say đâu”, cô phụng phịu, “Em thật sự định đến thư viện, nhưng chúng ta vừa giận nhau, anh nghĩ em có tập trung viết bài luận được không? Lúc đi qua nhà cũ, em tiện đường ghé vào, cũng không thực sự nghĩ đến chuyện sẽ không về nhà, em chỉ là cần tìm một nơi để bình tâm lại. Jeremy, ngày mai chúng ta đi mở joint bank account đi. Sau này mỗi tuần, mỗi người chuyển tiền vào đó một khoản cố định, dùng thẻ đó chi trả cho các khoản sinh hoạt chung, ăn uống, hẹn hò… được không? Thể diện rất quan trọng với anh, nhưng lòng tự tôn của em cũng quan trọng, vì vậy anh có thể chuyển nhiều tiền hơn, nhưng chi phí nhất định phải chia. 50/50, 60/40 hay 70/30 đều được. Trọng điểm là em không muốn anh gánh vác toàn bộ, càng không muốn dựa dẫm vào anh. Nếu anh muốn em coi căn hộ này cũng là nhà, thì để em đóng tiền nhà, nếu không, em sẽ mãi mãi coi đó là nhà của anh, sẽ không cảm thấy thoải mái.”

“Cô gái ngốc này, thật sự rất bướng bỉnh, anh chưa từng gặp cô gái nào giống em. Thôi được, anh đồng ý. Vậy các chi phí chúng ta chia nhau, 70/30?”

“60/40”, Catherine trừng mắt nhìn anh, đàm phán. Ánh mắt cô nghiêm túc, không cho anh thỏa hiệp. Thấy anh nhíu mày, cô lại vòng tay quàng qua cổ anh, níu anh lại gần, bờ môi họ chỉ cách nhau vài centimet, “Sau này, nếu em cần giúp đỡ, anh sẽ là người đầu tiên em lẽo đẽo đi theo vòi vĩnh sự giúp đỡ, được chưa?”, rồi dán môi mình vào môi anh.

Anh gật đầu, cảm thấy chút bất lực. Cô xoay người, ngồi trên đùi anh, dạng chân sang hai bên, ôm anh thật chặt, cằm đặt trên vai anh, hai tay vòng ra sau lưng anh. Giữa họ không tồn tại dù chỉ một chút kẽ hở, hai cơ thể dính chặt, cô thì thầm, “Càng yêu anh, em lại càng sợ anh coi thường em. Em ở bên anh, không phải vì thẻ ngân hàng của anh. Em không cần tiền của anh, chỉ cần thời gian của anh, anh hiểu không?”

“Anh chưa từng coi thường em. Chỉ là anh từng này tuổi, sống chung với bạn gái còn để bạn gái trả tiền nhà, thật sự chưa quen. Nhưng anh hiểu lập trường của em rồi, nhường nhịn em thể hiện sự tôn trọng của anh với em. Nhưng Catherine, nếu anh mua quà tặng em, nhất định không được từ chối”, anh đẩy cô ra, đợi cô ngồi thẳng lại, ánh mắt họ xoáy sâu vào nhau.

“Đừng tặng em những thứ có giá trị quá lớn, em không báo đáp được anh đâu”, cô vuốt ve gương mặt anh, đáy mắt ánh lên một sự xót xa. Cô nhớ tới tin đồn cô từng đọc vào cái đêm cô tìm hiểu về quá khứ của anh ở Trung Quốc, khi anh là diễn viên. Cô biết anh rất si tình, từng vay tiền công ty quản lý, mua chiếc xe hơi thời thượng, đắt tiền làm quà cho bạn gái, để rồi ngay sau đó bị đá không thương tiếc. Lúc đó, mặc dù họ mới chỉ là bạn tốt, cô vẫn cảm thấy bất bình thay anh.

Anh nhíu mày, thấp giọng nói, “Anh không mong chờ sự báo đáp của em. Đừng nghĩ như vậy!”

“Chúng ta đến từ hai thế giới khác nhau, em biết suy nghĩ của em rất khác so với cuộc sống của anh. Em không cần những thứ đắt tiền, hạnh phúc của em không đo bằng vật chất. Jeremy, em chỉ muốn chúng ta đơn thuần ở bên nhau, giống như một cặp đôi du học sinh bình thường. Đừng tạo áp lực cho em!”

Jeremy không khỏi vô thức nghĩ tới Châu Lệ Kỳ. Có không ít người đồn đại cô nhận lời yêu anh vì thân thế gia đình anh, lúc đó bản thân ngập tràn trong tình yêu, đầu óc mụ mị, Jeremy căn bản không để tâm, cũng không muốn tin. Mãi sau này, khi bị cô đá, anh công khai nhận lỗi do mình quá bận, dùng tư cách bạn trai, bảo vệ cô một lần cuối cùng; không ngờ hai tuần sau khi chia tay, Châu Lệ Kỳ công khai tình yêu mới, đối phương là một thiếu gia giàu có khác, Jeremy mới cay đắng nhận ra sự mù quáng của chính mình.

Anh tưởng mình không quên được cô, một phần là vì anh day dứt, rốt cục tình cảm của người phụ nữ đó dành cho anh có mấy phần chân thành. Kể từ đó, anh đối với phụ nữ, cũng có một chút gì đó đề phòng. Nhưng ngày qua ngày, Catherine cứ đưa anh hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

“Anh sẽ không tặng em ô tô đâu”, anh chủ động nhắc đến, thử trêu cô, thấy Catherine cười khúc khích, mới biết hóa ra cô từng tìm hiểu về anh, nhưng cô không ghen tuông, cũng không đố kị. Catherine gật đầu lia lịa, anh còn cảm nhận được cái thở phào rất nhẹ của cô. Jeremy đặt lên trán cô một nụ hôn chứa biết bao nhiêu ôn nhu, ngập tràn trân trọng.

Người con gái đang quặp chặt lấy anh trên ghế hoàn toàn đối lập với mối tình cũ của anh. Cô cự tuyệt sự bao bọc của anh, chỉ sợ anh coi thường cô. Cô coi trọng đồng tiền, nhưng chỉ thích tiền do chính mình kiếm được bằng sức lao động. Lúc mới quen nhau, giữa hai người, Catherine mới là người bận rộn hơn. Để gặp được cô, anh chỉ còn cách tận dụng khoảng thời gian rảnh rỗi trong thời gian biểu của cô.

Catherine lười biếng ngồi trong lòng anh một lúc rất lâu, thoải mái tận hưởng tư thế rất mờ ám giữa họ. Cô vô tình liếc nhìn bàn ăn, thấy đồ ăn trên bàn vẫn còn rất nhiều, giơ tay nhìn đồng hồ, mới giật mình ngồi dậy hỏi anh, “Anh ăn tối chưa? Sao còn nhiều thức ăn thế?”

“Anh định ăn một mình, nhưng gắp mấy miếng, cái gì cũng thấy nhạt nhẽo. Không có tâm trạng ăn. Không biết làm gì, mới phóng xe đi tìm em. Anh sợ em nói thật, không muốn sống cùng anh nữa.”

“Ngốc nghếch, để em đi hâm lại thức ăn. Em ngồi cùng anh”. Cô không muốn nói xin lỗi, vì vậy dùng hành động để bày tỏ sự áy náy.

“Em đi tắm gội đi, anh ăn một mình cũng được.”

“Không thích để anh cô đơn một mình”, cô thấp giọng, “Em đợi anh”, cô vỗ vỗ má anh, khiến Jeremy rất vui, cười híp mắt. Cô cho đồ ăn vào lò vi sóng, rồi bê ra bàn cho anh.

Cô nhìn anh gắp thức ăn, thi thoảng đút cho cô nếm thử. Họ ngồi bên cạnh nhau, mỉm cười ngọt ngào.

Catherine vốn lười biếng trong giao tiếp, bình thường khi xảy ra mâu thuẫn, phản ứng đầu tiên là làm con rùa rụt cổ, hoặc né tránh, nhưng lần này vượt qua được thử thách đầu tiên, cô cảm thấy họ thẳng thắn và sẵn sàng đối mặt hơn, càng thấu hiểu nhau hơn, đột nhiên rất cảm động. Cô thú nhận, “Em là người sợ sự đối mặt, luôn chọn cách trực tiếp lùi lại một bước, điều đó đối với em hình như dễ hơn việc phải tranh cãi.”

“Cãi nhau cũng không phải chuyện xấu mà. Sau lần này, anh lại càng hiểu em hơn!”

“Anh và Minji nói y chang nhau! Chị ấy thật hiểu chuyện, chẳng bù cho em, ngang ngạnh biết mấy!”

“Đừng nói linh tinh nữa!”, anh cốc đầu cô, “Em nghe lời Minji như vậy. Lấy lòng cô ấy thật là một quyết định đúng đắn của anh”, Jeremy nhăn nhở cười. Anh và Minji cũng không được tính là thân, nhưng cũng từng nghiêm túc nói chuyện. Sau cái đêm đầu tiên trở về sau chuyến đi du lịch cùng anh, Catherine thổ lộ chuyện định chuyển đến sống cùng anh, Minji liền hẹn anh đi café. Sau khi nói chuyện, Minji là người đầu tiên thật tâm ủng hộ chuyện tình cảm giữa anh và Catherine, động viên Catherine bỏ qua nỗi sợ mơ hồ về tương lai của họ, khuyên cô chỉ tập trung vào hiện tại.

Jeremy vừa ăn xong, màn hình điện thoại nhấp nháy liên hồi. Catherine nhìn xuống, là mẹ anh gọi FaceTime, cô chủ động đứng lên thu dọn bát đĩa. Jeremy kéo tay cô, định giới thiệu cô với mẹ, nhưng cô chạy vọt vào phòng ngủ lấy quần áo đi tắm, để lại cho anh không gian riêng tư với gia đình. Trốn trong nhà vệ sinh, không biết tại sao hai má Catherine nóng bừng. Chẳng phải bọn họ cũng vừa mới bắt đầu sao? Anh thản nhiên như vậy, còn định công khai tình yêu của bọn họ sao? Rốt cục đối với tương lai của họ, anh tự tin đến mức nào chứ? Cô cứ mơ mơ hồ hồ nghĩ ngợi, hết đỏ mặt rồi lại ngây ngốc mỉm cười.

Catherine tắm gội xong, đi ra ngoài, thấy Jeremy đang ngồi đọc sách, liền giục anh đi tắm. Jeremy đọc được một chút lúng túng, ngại ngùng trong mắt cô. Bình thường cô tắm xong sẽ khoác khăn tắm quanh người rồi đi ra ngoài; hôm nay lại mặc đồ ngủ tử tế, trong lòng anh thấy hơi kỳ lạ, lại tưởng cô sợ anh vẫn đang nói chuyện điện thoại với mẹ, nên vô thức ăn mặc nghiêm chỉnh hơn, không dám quyến rũ anh.

Anh tắm rửa xong, vẫn thấy Catherine nằm co tròn trên ghế sofa ngoài phòng khách, sắc mặt hơi mệt mỏi. TV đang chiếu bộ phim truyền hình Mỹ Hawaii Five-0 mà cô chết mê chết mệt, theo đuổi mấy năm trường kỳ. Lúc mới quen nhau, cô từng ngại ngùng nói với anh, cô là fangirl chính hiệu, ngay cả tên tiếng Anh Catherine cũng là đặt theo tên của nhân vật nữ trong phim truyền hình này.

Nhìn Catherine trải một tấm ga trải giường trên ghế sofa, còn mang cả gối và chăn mỏng đắp trên người, người hơi co quắp, Jeremy nhíu mày bước đến, ngồi xuống vuốt tóc cô, ánh mắt lướt trên người cô, chờ cô giải thích.

“Đêm nay cho em ngủ ngoài này nhé!”, cô ngồi dậy, kéo cánh anh lại thật gần, dựa dẫm vào anh.

“Vẫn giận anh à? Sao lại mang chăn gối ra phòng khách thế này?”

“Không giận anh, chỉ là đột nhiên em… muốn ngủ ngoài này”, cô loanh quanh định tìm lý do, nhưng cuối cùng lại chọn cách đơn giản nhất để giải thích.

“Catherine, chúng ta vừa thống nhất sẽ thẳng thắn với đối phương, không phải sao? Cãi nhau xong, nếu em còn giận anh, cứ nói thẳng với anh, anh sẽ tìm cách làm em vui vẻ. Cho dù giận dỗi, cãi nhau, cũng đừng mang mâu thuẫn vào phòng ngủ, được không? Không dễ dàng nói chia tay, không dễ dàng đòi chuyển ra ngoài, không để mâu thuẫn kéo dài qua đêm. Đó là bí quyết hạnh phúc bố mẹ thường dạy anh, cũng là điều anh cũng muốn tuân thủ”. Bàn tay to, ấm áp của anh ôm trọn lấy đôi tay nhỏ bé của cô, đưa lên áp vào má mình. “Nhưng chẳng phải lúc nãy em vui vẻ rồi sao? Rốt cục lại sao thế?”

Catherine ghé môi mình vào môi anh, chặn Jeremy lại, anh cũng không cự tuyệt nụ hôn của cô, phối hợp cùng cô, môi lưỡi dây dưa. Cô dùng nụ hôn của mình, dịu dàng chứng minh cho anh thấy cô không giận anh, ngược lại, nhìn thấy anh vừa tắm gội xong, mái tóc vẫn chưa khô hẳn, mùi hương đàn ông quanh quẩn trong không gian của cô, không ngừng kích thích từng giác quan của cô.

“Là vì mẹ anh gọi điện, nên em sợ sao?”. Rời môi cô ra, anh lại tiếp tục đoán, mỗi lần anh đoán sai, cô lại dán môi mình vào môi anh, chặn những suy đoán của anh lại, nhưng vẫn không chịu giải thích.

“Catherine. Nói chuyện”. Hôn nhau say đắm một hồi, mặc dù anh nhất thời rất hài lòng với những nụ hôn say đắm của cô, mãn nguyện với sự chủ động của cô, nhưng nghĩ đến một đêm không có cô trên giường của anh, liền nhất định phải hỏi đến cùng.

“Em… em đến tháng. Ngày đầu tiên… thường ra rất nhiều, em sợ… sẽ dây ra giường của anh”, cô cúi gằm mặt, lúng túng như gà mắc tóc. Cô không phải quá truyền thống, đối với James, cô có thể thản nhiên nói mình đang có kinh nguyệt, nhưng không hiểu sao, lần đầu tiên nói với Jeremy về chuyện này, cô cảm thấy rất mất mặt. Bình thường ngủ một mình, những ngày này, cô thường lót một lớp áo xuống giường, phòng trường hợp xấu nhất; nhưng nằm trên giường của anh, nếu chẳng may dây ra giường, cô cũng không biết phải giấu mặt vào đâu.

Từ lúc yêu nhau, đây là lần đầu tiên họ nói chuyện về “người bạn thân ghé thăm hàng tháng” của cô.

Jeremy hơi ngây người, chợt hiểu ra, sắc mặt hơi hồng hồng, nhưng lấy lại bình tĩnh rất nhanh, gương mặt trở nên tĩnh lặng, điềm đạm. Anh hắng giọng, định trêu cô nhưng lại thôi, kiên quyết bế cô vào phòng ngủ, cẩn thận đặt cô trên giường, dùng cơ thể chính mình chặn ở phía trên, không cho cô phản kháng.

“Vậy bình thường ngủ một mình em sẽ làm thế nào?”

Cô định tự mình đứng dậy, đi lấy chiếc áo len lót ở dưới, lại bị cơ thể rắn chắc của anh đè lên, cô định đẩy anh ra, liền bị anh lườm một cái, “Nằm im đấy. Em nói đi, anh làm cho em. Em đang đau, anh không chịu đau thay được, thì để anh chăm sóc em”, vừa nói vừa hôn lên trán cô đầy sủng nịnh.

Cô mỉm cười ngọt ngào, đối với anh, cô không nên cảm thấy xấu hổ. Trước mặt anh, cô có thể bộc lộ hết những giây phút mất mặt nhất, riêng tư nhất của bản thân.

Cô hướng dẫn anh đi tìm áo trong tủ quần áo đặt ngay cạnh giường ngủ của họ. Trong lúc cô xếp áo ở phía dưới, anh chạy ra ngoài phòng bếp, rất nhanh sau mang vào cho cô một cốc trà gừng nóng và một chiếc bình giữ nhiệt, trong đó có nước ấm, để cô chườm bụng.

“Em có cần gì nữa không? Nếu em không thoải mái, anh ngủ ngoài kia”. Căn hộ của họ vốn dĩ còn một phòng ngủ trống, nhưng ghế sofa ngoài phòng khách cũng rất êm.

“Cần anh nữa thôi. Anh đừng đi”. Cô giơ tay kéo anh ngồi xuống giường, dựa lưng vào thành giường, còn cô gối đầu lên chân anh.

“Jeremy, lần đầu tiên em sống cùng bạn trai, có rất nhiều thứ cảm thấy chưa quen, hoặc là không biết phải nói thế nào. Đáng lẽ em nên giải thích tử tế với anh, để anh đỡ nghĩ ngợi lung tung. Jeremy, ba nguyên tắc của bố mẹ anh dạy, em nhớ rồi. Lần sau sẽ không như thế nữa.”

“Việc em giận anh trưa nay có phải vì trong những ngày này, em đặc biệt nhạy cảm không?”, anh vuốt tóc cô, thử đàm phán lại xem thỏa thuận trước đó của họ có thể du di thay đổi không.

“Không. Em sẽ không thay đổi lập trường của mình đâu”, cô nhíu mày, khiến anh lắc lắc nhẹ đầu, ngón tay vô thức di chuyển đến trán cô, day day nơi cô đang nhíu lại.

“Được được, ngày mai chúng ta đi mở tài khoản chung. Anh có thể làm gì khiến em bớt đau được không?”

“Nằm xuống ôm em đi. Hôn em”, cô hí hửng, “Người ta thường nói con gái trong chu kỳ rất nhạy cảm, hoocmon tăng cao. Trước kia em thấy bình thường, không thấy rõ lắm ở bản thân; bây giờ mới hiểu. Bị anh mê hoặc thật rồi, mới cảm thấy anh đặc biệt quyến rũ”, cô níu cổ anh xuống, chu môi ra hôn nhẹ một cái, ngón tay áp vào làn môi có chút ẩm ướt của anh, trong lòng rung động kịch liệt.

“Chỉ có hôm nay thôi ư?”, anh liếm môi, bật cười.

Thấy cô cứ lùng sục tìm tư thế ngủ, anh dỗ dành, “Em ngủ ngoan, có anh ở đây”. Bàn tay thi thoảng lại xoa xoa bụng cô, mặc dù anh chưa từng hình dung ra nỗi đau kinh nguyệt là nỗi đau âm ỉ như thế nào.

“Từ Chính Hy, cảm ơn anh.”

“Đối với người yêu, em không cần lúc nào cũng nói cảm ơn. Nghe lời”, anh xoay đầu cô, sau đó nằm xuống bên cạnh cô, ôm lấy Catherine vào lòng. Anh tận lực khống chế bản thân, ngày hôm nay cô không tiện, anh sẽ không mạo phạm cô, chỉ tĩnh lặng ngoan ngoãn nằm im. Hơi thở của cô phả vào cổ anh, vị trí đối mặt của họ khiến anh dễ dàng thơm khắp nơi trên gương mặt cô, hy vọng khiến cô cười nhiều một chút, sản sinh ra sự vui vẻ có lẽ sẽ khiến cô nhất thời quên đi nỗi đau khó chịu kia.

Jeremy nằm nghiêng sang một bên, vẻ mặt hắc ám, có chút âm mưu. Chỉ hai giây sau, Catherine nghe thấy một tiếng “Bủm”, ba phát liên tục, ngay sau đó là một thứ mùi không được dễ chịu lắm truyền khắp phòng. Cô quay sang nhìn anh, chỉ thấy Jeremy mặt nhơn nhơn, lè lưỡi, nhướn mày, trêu chọc cô.

“Anh cũng đợi ngày này lâu lắm rồi. Trước mặt em vốn muốn giữ gìn hình tượng một chút, bây giờ thì không cần nữa. Thoải mái thật”, anh vừa nói vừa cười, lại “bủm” thêm một tiếng nữa rồi mới dừng lại. Tiếng cười ha ha của họ ngập tràn căn phòng ngủ ấm cúng.

Catherine vừa trải qua một trong những tình huống khó xử nhất sau khi bắt đầu sống chung, để công bằng, Jeremy cũng tự lấy mình làm trò đùa, giải cứu cho sự ngượng ngùng của cô.

***

Chiều hôm sau, sau ca học chiều, Catherine và Jeremy tới ngân hàng mở tài khoản chung. Đó là loại giấy tờ hợp pháp đầu tiên ở Australia có tên của cả hai người trên đó. Nhìn chữ ký của họ đặt bên cạnh nhau, Catherine bỗng dưng đỏ mặt, khẽ cắn môi, cô nhìn sang bên cạnh, cũng đang thấy Jeremy bần thần. Anh ngẩng đầu nhìn cô, dường như có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết mở lời như thế nào.

Đó là lần đầu tiên, anh mơ ước sẽ có một ngày, họ được cùng nhau ký tên vào một tờ giấy khác, được luật pháp công nhận, biến họ của cô thành họ của anh.

Ngày thẻ ngân hàng được gửi tới tận nhà, Catherine và Jeremy lặng lẽ chuyển tiền từ tài khoản cá nhân sang tài khoản chung. Rõ ràng là một hành động vô cùng thực tế, không thể bình thường hơn, nhưng lần đầu tiên có một thứ tài sản chung thuộc về cả hai người, họ đều cảm thấy vô cùng ngọt ngào. Jeremy rủ Catherine đi siêu thị, rồi đi ăn tối, từ đó họ không còn phải tranh nhau hay lăn tăn chuyện ai trả tiền nữa, nhìn Catherine vô cùng thoải mái, Jeremy cũng cố gắng kiềm chế suy nghĩ gia trưởng của mình lại. Có một người bạn gái độc lập tự cường, trân trọng năng lực của chính mình, thì ra cũng rất tốt.

****

Leave a Comment