Sydney, Thượng Hải và Anh – S01E34

Phần 1: Sydney, Quá Khứ và Anh

****

***

Flashback.

Trước khi Từ Chính Khê bị chấn thương.

Vừa kết thúc một dự án phim, Từ Chính Khê nhận lời tham gia giải đấu bóng rổ dành cho giới minh tinh. Mặc dù không thể so sánh với một giải đấu chuyên nghiệp, nhưng giải đấu này đối với anh giống như hiện thực hóa giấc mơ thuở niên thiếu, giấc mơ thi đấu chuyên nghiệp mà anh từng phải từ bỏ vì chấn thương. Anh chìm đắm trong luyện thể hình, ngày ngày đều bỏ thời gian cần mẫn luyện tập trên sân bóng, từng vòng từng vòng loại từng đối thủ, tiến đến chức đội trưởng. Cuộc thi được quay tại Thượng Hải, rất hiếm hoi lưu lại Thượng Hải lâu đến thế, anh cũng về nhà thăm bố mẹ, ăn cơm với gia đình thường xuyên hơn.

Anh từng nhiều lần nói với bố mẹ về cô gái Việt Nam mà anh đã trao trọn trái tim. Bố mẹ anh mặc dù không hẳn là ưng, nhưng cũng tuyệt đối không can thiệp chuyện tình cảm của con trai. Gia đình anh mấy đời làm quan chức chính phủ, bố mẹ anh phần nào chịu ảnh hưởng của giáo dục ngoại quốc, sau đó chuyển sang gây dựng sự nghiệp kinh doanh riêng, rất văn minh, đối với việc con trai mình yêu một cô gái Việt Nam cũng không quá để tâm. Hơn nữa, họ luôn nghĩ rằng, thời gian con trai ở Sydney cũng rất ngắn, chẳng qua chỉ có hơn một năm, cho dù có bạn gái cũng chưa chắc đã đi đến đâu. Từ lúc về nước, thấy con trai quay liên tục hai bộ phim, sự nghiệp khởi sắc, vô cùng bận rộn, chạy đi chạy lại như con thoi, họ còn tưởng mối tình ở Sydney ấy đã chóng nở sớm tàn, đã trôi vào dĩ vãng.

Vì vậy, khi nghe con trai nói cuối năm sẽ dẫn Catherine về ra mắt, bố mẹ anh lộ rõ vẻ kinh ngạc, quay sang nhìn nhau, không nghĩ con trai vẫn yêu xa lâu như thế. Nhìn thấy sự nghiêm túc, chân thành ánh lên trong đáy mắt của đứa con trai vốn đã đến tuổi thành gia lập thất, lại có thêm sự hậu thuẫn của Nhã Tịnh và người cháu ruột Đường Gia Thành, bố mẹ anh cũng gật đầu, bảo anh mau chóng dẫn cô về, họ sẽ cố gắng không dọa cô sợ chạy mất.

Hoàn toàn ngược lại với bố mẹ anh, vừa nghe đến hai chữ Việt Nam, ông nội Từ Chính Khê phản đối kịch liệt. Là người của thế hệ cũ, mang nặng tư tưởng nước lớn nước nhỏ, ông không tránh khỏi việc so sánh vị thế giữa hai nước, trong lòng có chút coi thường xuất thân của cô.

Ông nội nghiêm khắc, bắt anh quỳ trước từ đường suy nghĩ, khi nào suy nghĩ thông mới được đứng dậy. Từ Chính Khê vốn đã lường trước được tình huống này, rất bình tĩnh, thấy ông nội nổi giận cũng không lùi bước. Anh muốn làm một đứa cháu ngoan, hiếu thảo với gia đình, nhưng càng muốn làm một người bạn trai có thể khiến người con gái anh yêu thương dựa dẫm, vì vậy làm theo lời ông, đi tới từ đường quỳ thẳng thắn, rất quy củ, không hề trốn tránh. Mẹ anh không dám ngăn, bố anh ngăn cũng không có tác dụng, ngay cả cháu gái bảo bối Nhã Tịnh ngăn, ông nội anh cũng không suy chuyển. Trong gia đình anh, mỗi thành viên đều mang một sự kiên định bướng bỉnh rất giống nhau. Ông nội anh kiên quyết phản đối, anh cũng nhất mực phải bảo vệ, đấu tranh vì người trong lòng. Anh là người muốn mang cô bước vào gia đình mình, thì phải dọn hết các chướng ngại vật, trải cho cô một tấm thảm đỏ, đường đường chính chính bước vào nhà anh.

“Cháu yêu cô ấy, nếu ông bắt cháu suy nghĩ thông suốt rồi từ bỏ cô ấy thì cháu không làm được. Cho dù có quỳ gối đến sáng mai, lòng cháu cũng sẽ không thay đổi. Cháu biết ông nghiêm khắc, nhưng từ trước đến giờ cũng rất thương cháu, ông nỡ nhìn thấy cháu không hạnh phúc, mất đi người mình yêu sao?”

“Yêu ai không yêu, sao lại yêu một đứa ngoại quốc không ra gì chứ? Trung Quốc còn thiếu phụ nữ hay sao?”, ông cau mày, đi đi lại lại trước mặt anh, chiếc gậy trong tay mấy lần định giơ lên, rốt cục cũng không nỡ hạ xuống, đánh vào người anh.

“Cháu đối với ông tôn kính hết mực, cũng mong ông tôn trọng cháu. Bất luận là trước mặt hay sau lưng cháu, xin ông đừng nặng lời với cô gái cháu yêu. Cô ấy tốt hay xấu cũng là người cháu chọn. Ông còn chưa gặp cô ấy, còn chưa cho cô ấy một cơ hội, sao đã biết cô ấy không ra gì?”

“Cứ quỳ ở đó”, ông nội tức giận bỏ vào phòng. Từ nhỏ đến lớn, đứa cháu trai này của ông vốn rất hiểu lễ nghi phép tắc, đối với trưởng bối trong nhà cũng vô cùng hiếu thảo. Lần duy nhất ông bắt A Chính quỳ trước từ đường suy nghĩ là khi anh nói anh muốn đi theo nghiệp diễn xuất, muốn thi vào Học viện hý kịch Thượng Hải. Gia đình họ vốn xuất thân danh giá, từng là quan chức chính phủ địa phương ba đời , sau đó cùng với con rể họ Đường, chính là người đã sinh ra Đường Gia Thành, gây dựng nên tập đoàn bất động sản – tài chính riêng. Mặc dù không phải phạm vi toàn quốc; nhưng ở Thượng Hải, không phải ai cũng biết đến nam minh tinh Từ Chính Khê, nhưng không ai không biết đến đế chế Từ – Đường. Đứa cháu nội của ông, Từ Chính, lại năm lần bảy lượt muốn vượt ra con đường vốn đã được định sẵn cho anh, thậm chí còn hai lần đổi biệt danh chỉ để đi theo nghiệp diễn xuất.

Năm mười tám tuổi, A Chính từ chối đi theo con đường học vấn mà bố mẹ muốn anh theo đuổi, đâm đầu vào Học viện Hý kịch Thượng Hải. Người duy nhất đứng ra ủng hộ quyết định của anh, lúc đó chính là Từ Phong, dì của anh, cũng là mẹ của Jason, người từng nhận giải Nữ hoàng phim Kim Mã Đài Loan, là ngôi sao sáng một thời của làng giải trí Đài Loan thập kỷ 80. Từ sau khi kết hôn, bà đã sớm tạm gác sự nghiệp diễn xuất sang một bên, vì thế, khi thấy con trai và cháu trai bộc lộ thiên phú diễn xuất, liền hết lòng ủng hộ. Jason bắt đầu đóng phim từ năm hai tuổi, sau đó bước vào thời niên thiếu cũng tham gia một số phim, nhưng chỉ coi đó là một thú vui, còn đam mê thực sự là chứng khoán và những con số. A Chính lại khác. Anh đối với nghiệp diễn nghiêm túc không kém gì khi theo đuổi sự nghiệp bóng rổ trước đây. Mấy năm học ở Học viện Hý kịch Thượng Hải, anh luôn nỗ lực chứng tỏ bản thân, giắt túi không biết bao nhiêu giải thưởng. Mặc dù cũng là một sinh viên xuất sắc, thậm chí là thủ khoa đầu ra, nhưng trong mắt ông nội, mấy thứ đó chỉ là phù phiếm, không có giá trị nội hàm.

Tốt nghiệp xong, anh đơn thương độc mã gia nhập làng giải trí, bao nhiêu năm chật vật, đi lên từ những vai diễn nhỏ nhất. Anh sang Hong Kong tìm vận may với nghề người mẫu, khiến ông tức giận, gây sức ép, cắt phăng tiền tiêu hàng tháng. Không ngờ, từng bước từng bước, A Chính đi lên bằng năng lực của mình trong làng giải trí, từ vị trí không là ai cả, Từ Chính Hy chập chững vào nghề, đến vị trí ngày hôm nay, một Từ Chính Khê vụt sáng nhờ vai diễn “thái sư Vũ Văn Hộ”, đằng sau không có một ai hậu thuẫn.

Năm ba mươi mốt tuổi, Chính Khê kiên quyết từ chối gặp gỡ cô gái mà ông nội anh rất ưng, muốn anh đi xem mắt. Kết cục anh không những không đi, năm lần bảy lượt viện lý do, cuối cùng cao chạy xa bay sang Sydney. Thu xếp mọi thứ xong, yên vị ở Sydney, anh mới gọi điện báo cho ông, coi như đáp án của anh.

Đến năm nay, sau hơn 15 năm kể từ khi đối đầu với ông để đi theo nghệ thuật, Chính Khê lại một lần nữa tự nguyện quỳ thẳng trước từ đường. Bóng lưng anh thẳng tắp, không giấu nổi chút khí phách ngạo nghễ, kiêu ngạo. Trong lòng anh, tình nguyện quỳ không phải để nhận sai, mà để chứng minh sự kiên định của bản thân trước ông nội.

Mẹ anh xót con, thấy con trai quỳ thẳng suốt hai tiếng, không chịu nhượng bộ. Đêm đã khuya, bà lấy hết can đảm đi cầu xin bố chồng, nhưng ông lạnh lùng bảo bà về phòng, cứ kệ A Chính quỳ. Về phòng, bà cứ đi đi lại lại trong phòng, không ngủ được.

“Đàn ông nhà họ Từ đều muốn gánh vác trách nhiệm, trong máu nó có máu của anh, giống hệt anh ngày xưa. Cứ để nó tự chứng minh bản thân, cũng là một bài học để nó tự khảo nghiệm tình cảm. Anh cũng muốn xem nó rốt cục yêu cô gái này đến đâu. Em đi ngủ đi”, bố anh ngồi đọc Ipad trên giường, mặc dù trong lòng cũng xót con trai không kém, nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh, khuyên nhủ vợ.

“Lo cho con mà vẫn tỏ vẻ. Anh dừng lại đọc bài báo này bao lâu rồi, em có thấy anh chuyển trang đâu?”. Thấy chồng nhàn nhã, bà đi đến ngồi cạnh chồng, dựa vào vai ông, “Trước đây, anh cũng từng thế này ư? Sao chưa từng không nói cho em biết? Định giấu em cả đời sao? Anh quỳ bao lâu?”

“Sáu tiếng đồng hồ. Chút chuyện nhỏ nói với em làm gì, để em khóc mà chạy đến bên anh sao? Anh cần tình yêu của em, chứ không phải sự thương hại, càng không muốn em vì cảm động mới nhận lời anh. Nếu anh đoán không nhầm, con trai chúng ta cũng chưa chắc đã dám nói với cô gái kia là nó đang ở nhà chịu khổ. Để nó chịu khổ một chút, để nó có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình.”

“A Chính chịu khổ bên ngoài chưa đủ sao? Nó còn sắp thi đấu trận chung kết bóng rổ đấy”, bà đau lòng.

“Chuyện của con trai, em cứ để mặc nó. Nó không còn là một đứa trẻ, cho dù quỳ suốt đêm nay, ngày mai không thi đấu được, cũng là quyết định của nó. Hơn nữa, thua một trận đấu, nhưng lấy được người nó yêu, em nói xem, đối với con trai, đáng hay không đáng?”

“Anh nói xem, cô bé đó có phù hợp không?”, mẹ anh lật đi lật lại cuốn tài liệu về gia đình cô trong tay.

“Anh thích hay không không quan trọng, con trai thích là được rồi. Nhã Tịnh và Jason cũng thích cô bé như vậy, chắc cũng không đến nỗi. Nếu đó là người A Chính lựa chọn để đi cùng suốt phần đời còn lại, thì người làm bố mẹ như chúng ta không nên can thiệp. Đạo lý này, năm đó, anh hiểu rất rõ. Có điều, con trai từng chọn sai người, vì vậy chúng ta nghiêm khắc với nó một chút, cũng là muốn nó nghiêm túc tự nhìn nhận. Nó rất cố chấp, sợ rằng trưởng bối càng phản đối, nó sẽ càng kiên định với sự lựa chọn của mình. Đợi bố nguôi nguôi đi, chúng ta cũng nên để nó dắt cô bé kia về nhà, cho cô bé một cơ hội đã.”

****

Sydney

Tháng 10.2018

Hôm đó là chủ nhật, cũng là trận đấu chung kết giải đấu bóng rổ Tencent, Catherine cũng ngóng kết quả anh thi đấu, vừa ngủ dậy, còn đang nằm trên giường, đã nhắn tin chúc Jeremy thi đấu hết mình, cho dù thắng hay thua đều không quan trọng. Anh nhoẻn miệng cười, trong lòng ngập tràn sự ấm áp, vừa nhắn tin cảm ơn cô, liền thấy cô gọi lại. Jeremy bắt máy rất nhanh, nhưng không mở video.

“Sao anh nhắn lại nhanh thế? Mới 4h sáng, anh không ngủ sao? Hay em làm anh tỉnh giấc?”, thanh âm lí lắc của cô truyền đến tai anh. Sydney và Thượng Hải cách nhau ba tiếng đồng hồ. Không hiểu sao đêm qua cô bị mất ngủ, thao thức nhớ nhung anh, trằn trọc xem lại nghe lại không biết bao tin nhắn thoại của anh rồi mới chìm được vào giấc ngủ. Vừa ngủ dậy liền nghĩ đến anh, chỉ muốn được ôm anh một cái.

“Dậy đi vệ sinh nên không muốn bật đèn. Hôm nay chủ nhật mà em dậy sớm thế?”

“Đêm qua trước khi đi ngủ xem lại tập cuối Phượng dịch, rất đau lòng, đột nhiên rất nhớ anh, mãi mới ngủ được. Sáng nay ngủ dậy trong lòng cứ nôn nao. Jeremy, chắc do trận chung kết hôm nay mới hồi hộp, tim đập loạn lên, xem ra em còn háo hức hơn cả anh”, cô thành thật. “Anh không sao chứ?”

“Sao lại hỏi thế? Anh không sao”, anh hy vọng Nhã Tịnh không táy máy, nhắn tin thông báo tình hình cho Catherine. Nhưng xét từ giọng điệu bình tĩnh của cô, có lẽ cô còn chưa biết.

Nghe được giọng nói thâm trầm của anh, một tay cô ôm lấy tim, tự khống chế cảm giác bất an kỳ lạ, cuối cùng cũng yên tâm hơn một chút. Anh nói rất nhỏ, giọng hơi trầm hơn bình thường, nhưng đang giữa đêm, có lẽ anh đã về giường, chuẩn bị ngủ lại.

“Anh nhớ em”, ba chữ đơn giản phát ra từ miệng Jeremy, tan trong không trung, xuyên thẳng vào lòng cô, khiến cô ở đầu dây bên kia có chút run rẩy, nghĩ đến anh, nhớ nhung anh, phía dưới lập tức có chút ẩm ướt. Jeremy cầm điện thoại lên, nhìn gương mặt thân thuộc của cô hiện lên màn hình điện thoại của anh, thật sự chỉ muốn vượt qua khoảng cách không gian, thời gian, ngay lập tức ôm lấy cô, siết vào lòng.

“Uhm, ngoan. Em cũng nhớ anh. Anh ngủ lại đi, nghỉ ngơi một chút, thời gian gần đây thi đấu chắc cũng mệt mỏi nhiều, chắc anh gầy đi nhiều lắm”, cô một tay ôm điện thoại, một tay vuốt ve gương mặt của anh luôn luôn ngự trị trên màn hình laptop của cô.

Anh buông điện thoại, giữa màn đêm tĩnh mịch buông một tiếng thở dài rất nhẹ.

Đầu gối anh đau đớn, nhưng so với cảm giác vỡ nát của trái tim anh khi nghĩ đến việc ông nội anh không chịu chấp nhận Catherine, thì chút khó chịu nơi hạ thể vẫn chưa là gì. Anh nhất thời không biết phải làm thế nào để thuyết phục ông, cũng chỉ còn dùng một chút quỷ kế, hy vọng có thể lấy lòng ông, cũng thực sự quên mất hôm nay anh còn một trận đấu quan trọng. Cả đêm hôm đó, lúc anh quỳ một mình ở từ đường, từng thành viên trong gia đình anh đều thao thức, không ngủ được, trở mình cả đêm.

Bố mẹ và em gái Chính Khê mới hơn bảy giờ sáng đã đến xem tình hình của anh, biết khuyên anh cũng vô dụng, ông nội còn chưa lên tiếng, không ai có thể xoay chuyển tình thế. Bố anh bảo mẹ anh đi chuẩn bị đồ ăn sáng, mẹ anh lại cố ý tạo ra tiếng động thật mạnh trong bếp, cơ hồ có ý đánh thức bố chồng dậy.

Nhã Tịnh biết không khuyên được anh trai, liền quỳ xuống cùng anh trai. Anh nhíu mày, hạ giọng mắng cô, bắt cô đứng lên, nhưng cô bám tay anh thì thầm, “Em cũng thích chị ấy. Để em đấu tranh cùng anh, coi như là vì đứa cháu tương lai gọi em bằng “Cô”. Dù sao ông nội cũng sắp dậy rồi, ông vốn ngủ tỉnh, sao có thể ngủ được với những tiếng động trong bếp cơ chứ”, cô cười hắc hắc, khiến anh trai cũng bật cười theo. Mồ hôi lấm tấm trên trán anh, cô định giơ tay lau đi, nhưng lại nghĩ tới ông nội nếu nhìn thấy dáng vẻ khổ sở hiện tại của anh, chắc sẽ mềm lòng hơn.

“Em không lén lút nhắn tin báo cho Catherine đấy chứ?”

“Em nào dám gây họa. Anh đau không?”

“Không sao.”

Hơn tám giờ sáng, ông nội mới bước đến từ đường, vẫn thấy A Chính quỳ, thậm chí duy trì tư thế tiêu chuẩn, lưng thẳng, không quỳ ngồi, cũng hơi giật mình. Thấy cả cháu gái bảo bối cũng đang quỳ, ông nhíu mày, bước lại đằng sau anh, hắng giọng một cái, “Đã suy nghĩ kỹ chưa?”

“Cháu suy nghĩ kỹ rồi. Trái tim cháu trước sau như một, sẽ không từ bỏ cô ấy. Mong ông nội thành toàn.”

“Nhã Tịnh, cháu đang làm gì ở đây?”, ông mặc dù nghiêm khắc với cháu trai nhưng lại vô cùng chiều chuộng với cháu gái, Nhã Tịnh khóc một chút cũng khiến ông đau lòng.

“Thế giới này nợ cháu một người chị gái như Catherine. Nếu không thể làm em gái chị ấy, cháu hy vọng Catherine có thể làm chị dâu. Ông, ông để anh dẫn chị ấy về nhà đi. Chị ấy còn tốt hơn cháu, ngoan hơn cháu, ông nhất định sẽ thích chị ấy!”

“Đứng lên đi.”

“Ông không cho anh ấy đứng lên, cháu cũng không đứng”, cảm thấy giọng điệu của ông nội đã dịu đi nhiều so với tối qua, Nhã Tịnh cả gan thương lượng. Cô liếc mắt, thấy bố cô đang lén cười ở phía sau.

“Cả hai đứa, đứng lên đi. A Chính, ít nhất bảo người phụ nữ của cháu học tiếng Trung đi. Ngay cả ngôn ngữ của người Trung Quốc còn không nói được thì giao tiếp với ta kiểu gì?”

“Vâng ạ”, Chính Khê mặt mày hớn hở, ánh mắt rạng rỡ, khiến ông nội anh chấn động, tưởng chừng như nhìn thấy đứa cháu năm tuổi ngày nào hàng ngày chạy theo ông đòi cái nọ cái kia. Anh lạy một lạy trước từ đường rồi mới từ từ đứng lên. Đầu gối và hai chân tê rã rời, vừa đứng lên còn khụy xuống, đứng cũng không vững, Nhã Tịnh vội đỡ lấy anh trai, bố anh cũng chạy đến, đứng bên cạnh, vỗ vai anh.

“Ra ăn sáng đi con, rồi đi chợp mắt nghỉ ngơi một chút. Thức trắng mệt mỏi cả đêm rồi. Với bộ dạng như thế này, chiều nay con còn thi đấu được không?”

“Con sẽ cố gắng, sẽ không làm ảnh hưởng đến toàn đội.”

“Bố là lo cho con, không phải lo cho kết quả trận đấu”, ông trách nhẹ. Ông và Nhã Tịnh đỡ anh ra phía phòng bếp. Lúc bước ra khỏi từ đường, biết ông nội anh không nhìn được họ, bố anh hạ giọng nói với anh, “Qua được ải này, coi như mọi chuyện đằng sau coi như dễ dàng hơn. Con học được chiêu này ở đâu thế?”

“Còn không phải học từ bố sao?”, anh ngượng nghịu cười trả lời.

Ăn sáng xong, Nhã Tịnh dìu anh về phòng, để anh nằm nghỉ ngơi. Chính Khê sờ sờ đầu gối, cũng có chút lo lắng, nhưng không hề hối hận. Mặc dù năm giờ chiều trận đấu mới bắt đầu, nhưng hai giờ chiều anh đã phải đến trường quay, ít ra anh có thể ngủ bù cả buổi sáng.

Anh gọi điện cho Catherine, lần này mở camera, kiên nhẫn chờ cô bắt máy.

“Em đang làm gì đấy?”, Jeremy cảm thấy mình vừa chiến thắng một ván cờ rất khó khăn, mặc dù không thể nói với cô, nhưng rất muốn nhìn thấy Catherine. Giọng nói của cô, nụ cười của cô là liều thuốc thần dược, xoa dịu mọi nỗi đau của anh.

“Đi brunch, anh xem này”, cô cho anh xem đồ ăn đang bày trước mặt. Hôm nay cô không đi một mình, mà đi cùng một người bạn thân của cô người Hàn Quốc. Anh vẫy tay chào bạn cô, nói mấy câu đơn giản theo phép lịch sự, một lát sau cô liền cướp lại điện thoại, độc chiếm anh.

“Anh vẫn nằm trên giường ư? Hôm nay không chạy bộ à?”

Nghĩ đến từ “chạy bộ” vào ngay lúc này, Jeremy bất giác đau đớn, nhăn mặt, chỉ lắc đầu cười, “Em đi ăn với bạn, anh vẫn đang ở nhà bố mẹ đây này. Hôm qua đi ngủ muộn.”

“Jeremy, anh không sao thật chứ? Từ đêm qua sao em cứ thấy bất an, nên em không muốn ở nhà một mình, vì thế mới hẹn bạn ra ngoài”. Trận đấu được truyền hình trực tiếp ở Trung Quốc, nhưng xem nội dung của Trung Quốc ở nước ngoài rất khó khăn, mặc dù rất muốn xem anh thi đấu trực tiếp, nhưng cô thường phải chờ mấy ngày mới có thể xem.

“Ngốc nghếch, anh vẫn đang ở đây mà, xảy ra chuyện gì được chứ? Em ăn trưa đi, đi chơi vui vẻ. Không làm phiền em nữa. Anh cúp máy nhé!”. Thì ra lúc anh đau, cô cũng cảm nhận được. Có lẽ là thần giao cách cảm. Nghĩ thế, anh rất vui vẻ, nằm xuống chợp mắt một lát, trong mơ vẫn còn đọng lại dáng hình của cô.

Catherine gật gật đầu, nuối tiếc cúp máy, đặt máy xuống vẫn lưu luyến nhìn màn hình điện thoại, muốn nói chuyện với anh thêm chút nữa, liền bị bạn của cô trêu chọc, nói dáng vẻ lúc yêu đương của Catherine thì ra cũng yếu đuối giống như bao cô gái khác.

****

Chính Khê ngủ cả buổi sáng, lúc trưa tỉnh dậy cảm thấy cơ thể đỡ mệt mỏi. Mẹ anh mang cơm vào phòng, “Lúc nãy mẹ định vào gọi con ra ăn trưa, nhưng ông bảo cứ để con ngủ cho đủ giấc, dậy rồi ăn sau. Con ăn đi”. Bà ngồi xuống giường con trai, ân cần vạch đầu gối anh ra xem xét một chút.

“Đầu gối con sao rồi? Chân sao rồi, chiều nay có chạy được không?”

“Vẫn còn đau một chút, nhưng ngủ một giấc cũng đỡ nhiều rồi. Mẹ đừng lo.”

“Đàn ông các con lúc nào cũng nói phụ nữ đừng lo, nhưng sao có thể không lo? Con có nói cho bạn gái biết không?”, bà vừa hỏi, vừa xoa bóp đầu gối cho anh.

“Dù sao con cũng giải quyết xong rồi”, Chính Khê vừa cúi đầu ăn cơm, vừa trả lời. Thấy mẹ im lặng không lên tiếng, anh nịnh nọt, “Mẹ, con không sao. Chiều nay sẽ thi đấu thật tốt, không để mẹ thất vọng.”

“Đội trưởng Từ, mẹ chỉ muốn con khỏe mạnh, không bị thương là mẹ an tâm rồi”, mẹ anh gọi anh bằng cái tên mọi người đều đang gọi, khi anh gánh vác vị trí đội trưởng của đội tuyển bóng rổ bao gồm các nam minh tinh và cựu vận động viên chuyên nghiệp. “Cô gái đó… đối xử với con có tốt không?”

“Catherine đối với con rất tốt. Không những yêu con, mà đối xử với Nhã Tịnh cũng rất tốt. Cô ấy mà biết con quỳ cả đêm, khẳng định chạy đến đây thăm con, quỳ cùng con”, Chính Khê nghiêng đầu nhìn mẹ thăm dò, “Con không nỡ. Mẹ hỏi bố mà xem, điều này chắc chắn bố hiểu.”

“Uhm, hôm qua mẹ mới biết. Hai bố con các người đúng là… giống nhau y như đúc.”

“Thuyết phục gia đình chấp nhận người con yêu là trách nhiệm của con, con không muốn cô ấy sợ.”

“Gia đình bên đó đối với con như thế nào?”

“Con giống như nàng dâu xấu, còn chưa được diện kiến bố mẹ chồng. Đợi qua ải này, đánh tiếp ải sau.”

“Con có nhiều ưu điểm như thế, sao họ có thể ghét bỏ con được?”

“Mẹ, có đứa con nào không hoàn hảo trong mắt bố mẹ mình đâu. Bố mẹ cô ấy cũng coi Catherine là viên ngọc để nâng niu, yêu thương mà. Con sẽ chinh phục bọn họ, nhưng con tự ti, còn chưa dám hành động”, anh gục đầu vào vai mẹ, giở giọng ngon ngọt.

“Con cảm thấy bố mẹ nâng niu con sao? Chịu chưa đủ khổ cực ở ngoài sao?”. Bà nhìn con trai, lắc đầu cười, anh cũng cười. Bố mẹ đối với Từ Chính Khê rất yêu thương nhưng chưa từng bao bọc, ngược lại từ lúc anh quyết định đi theo nghệ thuật, liền cắt ngay tiền tiêu vặt hàng tháng, tương đối nghiêm khắc. Với thân thế của họ, cho dù Chính Khê có xảy ra tin đồn, họ cũng có thể dễ dàng xử lý, nhưng kỳ thực ngoài mối tình với Châu Lệ Kỳ, họ chưa từng phải bận tâm vì đứa con trai làm một minh tinh trong làng giải trí.

“Chính Khê, mẹ hy vọng lần này con không vội vàng như lần trước”. Bà từng nhìn thấy con trai bà đau khổ sau khi bị Châu Lệ Kỳ bỏ rơi, người phụ nữ kia không lâu sau đã nhanh chóng ở bên người đàn ông khác, từ đại gia này đến đại gia kia; còn Chính Khê của bà năm đó lại muốn bảo vệ nữ thần trong lòng, ngốc nghếch không chịu cải chính tin đồn, gánh chịu bao nhiêu lời đồn đại không hay, nói anh hẹn hò gái trẻ, thực sự là “có tiếng mà không có miếng”.

“Hoàn toàn không giống nhau. Lệ Kỳ tự tin, từng trải, biết ăn nói, biết điều khiển đàn ông; Catherine so với Lệ Kỳ đơn giản, thuần khiết hơn nhiều, yêu con, cô ấy lúc nào cũng sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp của con, cố chấp, bướng bỉnh. Cho đến bây giờ, con vẫn không muốn thừa nhận sự thật, Châu Lệ Kỳ lựa chọn ở bên con vì thân thế, vì gia cảnh; còn Catherine lại thích thân phận du học sinh của con hơn. Lúc ở Sydney, cô ấy cũng không quan tâm con có gì, trong lòng con ngoài lòng nhiệt huyết thì không có gì cả. Mẹ, một bữa ăn cô ấy còn không con trả tiền, còn đòi chia đôi. Ngốc nghếch như cô ấy, liệu có mưu mô gì được chứ?”. Cô gái đó càng đơn thuần, anh lại càng yêu cô.

“Vậy có nghĩa là cái tôi của nó rất cao. Sau này sẽ không biết nhún nhường trước con đâu!”

“Mẹ, con cần tình yêu và sự tôn trọng, không cần sự nhún nhường của cô ấy. Đối với Catherine, con muốn tận lực che chở, không làm được cũng phải cố gắng hết sức. Mẹ đừng so sánh họ, Lệ Kỳ… đã là quá khứ của con, cho dù cô ấy có xuất hiện trở lại, trái tim con cũng thuộc về một người khác rồi. Catherine là hiện tại, con còn muốn cô ấy có mặt trong tương lai của con. Con biết yêu một cô gái Việt Nam sẽ gặp nhiều sóng gió, nhưng ý chí của con kiên cường, con không thể buông tay cô ấy.”

“Con xem con kìa, đều si tình như những nhân vật của con. Đừng có đóng vai si tình nhiều quá!”

“Trở về Thượng Hải, từ Độc cô Thiên hạ đến Phượng dịch, sự nghiệp của con giống như lật sang một trang mới, không hẳn là vì khóa học diễn xuất ở nước ngoài. Kỳ thực bởi vì những vai diễn mang lại thành công của con, đều có bóng dáng của Catherine. Không có cô ấy ở trong tim, làm cảm hứng, sao con có thể diễn những vai diễn si tình ngọt đến vậy?”, anh nhắc đến tên cô, ánh mắt cũng chứa thêm vài phần ôn nhu.

“Con nói nhiều như vậy, đều vì là muốn mẹ sẽ thích cô gái đó đúng không?”

“Con chỉ hy vọng mẹ sẽ mở lòng ra với chúng con. Con yêu cô ấy, nhưng trong lòng con, vị trí của gia đình, của mẹ, mãi mãi không thay đổi. Hai điều này không mâu thuẫn. Con đương nhiên là muốn mẹ thích Catherine, thật tâm thích cô ấy. Giống như Nhã Tịnh, giống như Jason.”

“Được, vậy mau chóng mang nó sang cho mẹ xem. Mẹ cũng muốn xem cô gái ấy như thế nào mà khiến con trai ta mất ăn mất ngủ như thế này. Con có muốn ngủ thêm chút nữa không, hay đến trường quay luôn?”

“Con đi luôn ạ”, Chính Khê ngồi dậy, lấy quần áo rồi bước vào nhà vệ sinh, tắm rửa thay đồ, rồi rời đi.

Chân và đầu gối vẫn còn đau, nhưng tâm trạng anh trên đường lái xe rất tốt, còn lẩm nhẩm hát theo bài hát đang phát trên radio. Đến trường quay, mặc bộ đồng phục thi đấu bóng rổ lên người, Từ Chính Khê cảm thấy trong người tràn đầy sinh lực. Nhìn thấy đồng đội, anh tạm thời quên đi đau đớn của chính mình, nhanh chóng hòa vào không khí sôi động ở trường quay. Trước khi trận đấu chính thức bắt đầu, anh gạt chuyện riêng tư sang một bên, tập trung ghi hình bình luận trước giờ thi đấu.

Ngày hôm đó, nếu như chân và đầu gối của anh không bị đau vì quỳ cả đêm, thì một cái huých từ cầu thủ từ phía đối thủ sẽ không khiến anh bị chấn thương nặng đến vậy. Lúc đó, bản thân anh cũng không biết ai đã cố tình huých anh một cái, cho đến khi tỉnh dậy, mới nhận được một lời xin lỗi.

***

Leave a Comment